Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

Em biết không, mùa hạ muộn mằn của anh?




Em biết không, mùa hạ muộn mằn của anh?
Anh để nỗi buồn đi hoang, 
không biết đường trở về mùa thu cũ
Chiều trải dài trên con dốc lạ lê thê gió
Phố vẫn nhỏ, và lòng người vẫn hẹp, 
phải không em?

Em biết không, đời là những chuyến xe
Đôi ta gặp nhau trên toa tàu mang tên kí ức
Gốc rạ khô gặp ngọn lửa trời,
Mùa hạ trong em thổn thức
Anh đốt cháy mình, môi em vẫn nồng tươi

Là những tháng ngày anh được thấy em cười
Là những tháng ngày lòng anh an lành nhất
Để anh biết đêm đen qua rồi, sẽ có bình minh tới
Để anh biết qua trưa nắng rồi, vẫn còn có hoàng hôn...

Mùa hạ của anh vẫn mắc kẹt trong những bồn chồn
Mỗi ngày đến rồi đi ngay - Mỗi đêm ghé qua hay ở lại?
Vẫn nhắc nhở mình không nghĩ nhiều để lòng an thái
Anh vẫn không thể dối lòng rằng,
mùa thu
cũng đã về đây!

Hạ đi rồi, nắng còn ở trong mây
Em đi rồi, nhưng quá nhiều vương mang còn ở lại
Sáng sớm mai, anh sẽ dọn dẹp phòng đón mùa gió cũ
Xin nắng đừng ùa vào trong ô cửa 
của mùa thu...

Em có biết không, mùa hạ muộn mằn của anh?



Sài Gòn, ngày 4 tháng 6 năm 2013

Quyên Đào

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét